Đoàn người của Tịnh Tuyết bắt đầu xuất phát. Nhưng biểu hiện của nàng rất lạ khiến cho ai nấy đều phải nhíu mày. Nàng mở tung cửa sổ xe ngựa, thích thú nhìn xung quanh. Nhìn nhìn một hồi lại lẩm bẩm những lời rất lạ:
- Lâu rồi không được ra ngoài. Khung cảnh nhân gian bây giờ thay đổi cũng thật nhiều.
A Tố hai mắt khó hiểu nhìn nàng, xong lại dụi dụi cái đầu nhỏ của nó vào tay nàng. Nhưng trái với hằng ngày, Tịnh Tuyết lại hất văng nó ra. Dùng tay còn lại của mình phủi phủi chỗ bị nó dụi vào. Giọng nói tức giận:
- Trên đời này ta ghét nhất là hồ li. Ngươi khôn hồn thì tránh ra cho ta.
A Tố cảm thấy đầu óc choáng ván. Nàng ghét nó? Tại sao bây giờ lại ghét nó chứ? Nó đáng thương nhìn nàng kêu:
- Ưu...ưu...
- Ưu cái đầu nhà ngươi! - Tịnh Tuyết thẳng tay quẳng A Tố ra ngoài xe nhưng may mắn thay Lẫm Khanh đã nhanh tay ôm lấy nó.
Hoàng Ung ở ngoài xe cảm thấy có gì đó không đúng:
- Kì lạ! Sao hôm nay chủ nhân lại ghét A Tố chứ? Không phải lúc trước người thương nó lắm sao?
A Tố ánh mắt híp lại. Nó phải tìm hiểu kĩ nguyên do mới được!
- Đây là món gì? Khó ăn muốn chết!! - Đột nhiên từ trong xe, một hợp thức ăn bị quăng ra. Lẫm Khanh lại một lần nữa ra tay chụp lấy.
Lúc mở ra thì thấy đó là mì xào hải sản đặ biệt của Lan Tâm khách điếm. Hắn càng lúc càng khó hiểu, không phải nàng thích món này lắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-nu-chi-ma-hau/471785/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.