Nhạc Phượng Hy cảm thấy cả không gian đang biến đổi, cả khung cảnh trở nên méo mó sau đó chuyển động xoay quanh nàng, thời gian trôi qua như một cơn gió mạnh thổi vù vù làm nàng phải nhắm mắt lại sau đó từ từ tĩnh lặng dần... mọi thứ đều trở lại bình thường.
Nàng hé mở mắt ra nhìn...
Oa! nàng biết không gian của nàng rất rộng lớn nhưng không ngờ lại đồ sộ như vậy a!!!
Không gian nàng được mở rộng tứ phía, phía bắc và phía tây thì xuất hiện những ngọn núi cao lớn với cánh rừng bạt ngàn, trên đó còn có thác nước hùng vĩ; ở phía đông thì xuất hiện một khu tinh luyện chứa rất nhiều nguyên liệu luyện kim; phía nam là một dòng sông lớn chảy dài... nàng bước dọc theo bờ sông thì đến được cửa biển... không gian của nàng có biển sao???
Nó đúng thật là một vùng biển, có cát trắng, có sóng, có mùi hương mằn mặn của nước biển nhưng nàng không thể đoán được biển ở đây lớn chừng nào, ở khoảng xa phía trước đều bị che phủ bởi lớp sương mù dày đặc.
Nhạc Phượng Hy đứng trên mỏm đá cao nhìn tổng quát khung cảnh không gian, nếu không phải có Mộc Mộc cứ thao thao bất tuyệt bên tai nàng thì nàng còn tưởng bị lạc vào vùng lãnh thổ nào đó bên ngoài...nhưng...
... ánh mắt nàng không tiêu cự nhìn xa xăm... dường như còn thiếu gì đó...
Không gian rộng lớn nhưng lại không sinh động. Nó là một vùng đất tự nhiên có cây, có núi, có biển,... và vài trang trại chăn nuôi của nàng nhưng trong khung cảnh đẹp đẽ này chỉ có một người là nàng...
" Bạch Lân ta đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-nu-ngao-cuong-thien-ha/2483859/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.