Quan Ứng Quân xoay người nắm lấy tay Giản Nhược Trầm, nhẹ nhàng bóp một cái, ánh mắt trầm xuống, không nói lời nào, lại có chút thất thần.
Miệng lưỡi của Giản Nhược Trầm thật sự quá ngọt.
Thủ đoạn trêu chọc lòng người quả nhiên cao siêu.
Quan Ứng Quân chắp hai tay lại, xoa xoa tay Giản Nhược Trầm trong lòng bàn tay.
Lòng bàn tay thô ráp cọ vào da tay, khiến người ta có chút ngứa ngáy.
Vành tai Giản Nhược Trầm nóng ran, bị xoa đến bật cười, "Sao anh không nói gì vậy?"
"Khó nói lắm." Quan Ứng Quân buông tay, ngẩng đầu nhìn vành tai ửng đỏ của cậu, "Trong văn phòng người đến người đi, để về nhà rồi nói."
Giản Nhược Trầm sững sờ, quay đầu nhìn quanh.
Vốn dĩ người trong văn phòng đội A đều đang bận rộn, liên tục ra vào để kiểm tra hồ sơ, số người không nhiều, thời gian dừng lại cũng ngắn, chẳng ai chú ý đến chỗ họ đứng.
Nhưng có lẽ vì thời gian đã gần hết, đội A bắt đầu đông người hơn. May mà cậu và Quan Ứng Quân đứng đối diện cửa sổ, quay lưng về phía văn phòng, dù có ai ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy họ đứng cùng nhau, không nhìn ra điều gì khác thường.
Giản Nhược Trầm từ từ rút tay về, lùi sang một bên, "Em đi chuẩn bị tài liệu viết tay về thuốc giảm cân của Đại học Hồng Kông."
Quan Ứng Quân: "Đi đi."
...
Kỳ nghỉ hè.
Trong khuôn viên Đại học Hồng Kông vắng lặng không bóng người.
Thuốc giảm cân cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-tham-bi-van-nguoi-ghet-dung-tien-ty-mua-long-nguoi/2839770/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.