Trên đường trở về, Bảo Gia Vân khóc suốt không ngừng.
Hắn bị hai cảnh viên CIB lôi đi, chân bước lảo đảo, xiêu vẹo không vững.
Dáng vẻ hống hách lúc vừa từ Anh trở về Hồng Kông đã chẳng còn sót lại chút nào.
Nước mắt nước mũi giàn giụa trên khuôn mặt Bảo Gia Vân, hắn ngửa đầu ra sau, há miệng th* d*c, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn anh Cửu, miệng lẩm bẩm những lời rời rạc, chẳng đâu vào đâu.
Thần sắc của anh Cửu đờ đẫn, không một chút cảm xúc.
Từ giây phút bị còng tay vào, mọi thứ với hắn đều đã kết thúc rồi.
Hắn gắng gượng chút sức lực cuối cùng, đặt nửa bàn chân lên con đường quay đầu.
Một bước sa chân, anh Cửu giẫm vào bùn lầy, loạng choạng ngã khuỵu xuống, ngay lập tức bị một cú đánh mạnh vào vai.
Cảnh viên CIB lạnh giọng quát: "Đừng có giở trò!"
Anh Cửu nghiêng đầu, đối diện với một đôi mắt tràn đầy sự sắc bén và uy nghiêm.
Hắn như có thể đọc được sự khinh miệt ẩn sâu trong ánh mắt ấy.
Từ nhỏ đã sống trong môi trường đầy rẫy sự dơ bẩn nơi phố đèn đỏ, anh Cửu trở nên cực kỳ nhạy cảm.
Để sinh tồn, để bảo vệ em trai, hắn đã học được cách quan sát cảm xúc từ bé.
Những ánh mắt khinh thường, chán ghét, né tránh... chỉ cần lộ ra một chút, trong mắt hắn sẽ bị phóng đại vô hạn, như tr*n tr** l*t s*ch hết mọi che đậy.
Hắn như bị ánh mắt ấy xé nát, bị dày vò bởi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-tham-bi-van-nguoi-ghet-dung-tien-ty-mua-long-nguoi/2839827/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.