Ninh Như Thâm nhẫn nhịn một lát, cảm thấy không thể mặt dày thêm được nữa.
Cậu khẽ hé mắt, giả vờ vừa mới tỉnh và chống tay ngồi dậy, "Bệ hạ, thần đã..." Vừa mở miệng thì tay cảm thấy mềm nhũn, cậu lại ngã trở về lòng Lý Vô Đình.
Ninh Như Thâm, "Ư!"
Lý Vô Đình cúi đầu, "..."
Cánh tay đang ôm lấy lưng cậu bỗng run lên.
Ninh Như Thâm bị đụng mũi nên hơi đau, cậu nhanh chóng được xách lên.
Cậu nhìn ngực Lý Vô Đình với đôi mắt rớm lệ, "Bệ hạ, ngài quá..." Cảnh tượng vừa rồi hiện ra trong đầu, Ninh Như Thâm khựng lại, nuốt lại từ ngữ nhạy cảm định nói.
Lý Vô Đình không phát hiện ra, "Tự đụng vào trẫm mà lại trách trẫm?"
Ninh Như Thâm nén nước mắt, "Trách thần."
Nhìn nhau một lát, Lý Vô Đình khẽ nói: "Trách Bắc Địch."
Có người gánh nồi thay, Ninh Như Thâm vội vàng gật đầu, "Bệ hạ nói chí phải."
Cả hai vứt nồi cho người khác gánh xong thì im lặng.
Ninh Như Thâm lại chú ý đến tình hình hiện tại của mình, cảm thấy toàn thân ướt nhẹp khó chịu.
Cậu ngượng ngùng lên tiếng:
"Bệ hạ, thần muốn thay đồ."
Lý Vô Đình nhìn sang chỗ khác, "Được."
Hắn gọi Đức Toàn vào rồi sai bảo, "Lấy một chậu nước nóng tới đây."
"Vâng." Đức Toàn vui mừng đáp.
Lý Vô Đình vừa nói vậy, Ninh Như Thâm lập tức nhớ lại những chuyện ban nãy: Khi cậu bị bao trùm bởi cảm giác nóng bừng, Lý Vô Đình đã ôm lấy cậu, lau mồ hôi cho cậu, đút thuốc cho cậu uống, còn mặc lại quần áo cho cậu...
Hình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-that-la-yeu-duoi/2411614/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.