“Đáng chết, nếu chuyện này xử lý không tốt, có khả năng không giữ nổi thân phận Tự Liệt của ta.” Quân Trượng Kiếm siết chặt nắm tay.
Ngay vào lúc sắc mặt Quân Trượng Kiếm biến ảo không ngừng, Quân Tiêu Dao lại bước ra một bước, nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Không ngờ Long Tử của Tổ Long Sào lại có sở thích này.”
“Sở thích?” Long Hạo Thiên nhíu mày, nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Thiếu niên tuấn tú đến kỳ quái này chính là mục tiêu hôm nay gã muốn đạp dưới chân.
“Không ngờ ngươi lại có sở thích nhặt giày rách.”
“Người mà Tự Liệt Quân gia không cần, ngươi lại nguyện ý tiếp nhận bao dung, thật là dũng sĩ đổ vỏ.” Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.
Nhưng nghe đến lời này, Long Hạo Thiên trợn to mắt, sắc mặt lập tức tái đi, trở nên khó coi cực độ.
Câu này chẳng phải đang nói, Long Hạo Thiên gã nhặt rác rưởi mà người khác không cần?
Sắc mặt Lan Thanh Nhã cũng tái nhợt như tờ, nổi giận tới ngón tay cũng run rẩy.
Không có nữ nhân nào nguyện ý bị người khác gọi là giày rách.
Quân Tiêu Dao nói ra hai câu vô cùng đơn giản, lại lập tức đảo lộn cục diện.
Long Hạo Thiên vốn muốn làm nhục Tự Liệt của Quân gia, kết quả hiện tại lại bị cười nhạo.
Người của rất nhiều thế lực chung quanh tuy không dám trắng trợn cười nhạo Long Hạo Thiên, nhưng trong mắt cũng hiện ra trào phúng và khinh thường.
“Thần Tử...” Quân Trượng Kiếm chấn động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-tu-hoang-co/1718612/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.