Ngày hôm sau là bắt đầu đi học trở lại.
Đêm hôm trước trời nổi gió, đến đêm thì tí tách tí tách ngầm nổi lên cơn mưa.
Nhiệt độ lại giảm xuống.
Lúc nửa đêm Mạc Sanh tỉnh giấc một lần.
Trong mờ ảo em tựa hồ về lại những năm trước kia.
Khi đó mỗi khi đến mùa đông là thời điểm Mạc Sanh cảm thấy khó khăn nhất.
Hai năm đầu thì không sao, nhưng sau đó mái bắt đầu dột, mỗi lần mưa tuyết là khắp nơi trong nhà đều trở nên lạnh lẽo, ngay cả chăn bông cũng có hơi thở băng giá.
Mạc Sanh cũng không biết mình làm sao chịu đựng được.
Những ngày tháng ấy thật sự quá khổ sở, những dấu vết đó tựa hồ đã ngấm vào trong cốt tủy....
Nhưng lúc này trên người lại vô cùng ấm áp.
Sau khi nhìn thấy Hàn Điềm ngủ bên cạnh, nhịp tim hồi hộp của Mạc Sanh mới bình tĩnh lại một chút, chăn bông ấm áp dễ chịu đều là mùi nắng, đây đều nhờ mấy ngày hôm trước cô phơi.
Cơn buồn ngủ lại nổi lên, Mạc Sanh cũng không giống như trước kia sau khi tỉnh giấc là mất ngủ đến hừng đông.
Em lén lút dịch qua, cọ cọ một bên bả vai Hàn Điềm.
Nhiệt độ trên người Hàn Điềm có chút lạnh, nhưng Mạc Sanh không để ý chút nào: Chỉ khi thực sự chạm vào cô, Mạc Sanh mới có thể biết rằng hết thảy không phải là một giấc mộng.
Chờ đến Mạc Sanh tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng.
Chị ấy đã thức dậy.
Nồi cơm điện đang nấu thứ gì đó, thoát ra hơi nước màu trắng, cô đem bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-tuong-noi-toi-lua-gat-tinh-cam-cua-em-ay/2229245/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.