Edit: Bé Na
“Cảm thấy mệt?”
Chu Luật vẩy vẩy cái khăn tay, lau qua mặt, trả lời:
“…. đúng vậy.”
“Có phải cảm thấy bọn họ thực ồn ào?”
“…… đúng vậy.”
“Không khí cậu vẫn chưa quen?”
“…… đúng vậy.”
Sau khi liên tục nghe Chu Luật trả lời ba lần “Đúng vậy”, người đang đứng cạnh cửa rốt cục không nhịn được cười nói:
“Luật…… Cậu dùng mãi hai từ đó không chán ah?”
Chu Luật vo vo khăn tay thành một khối, bỏ vào sọt rác, xoay người nói:
“Cũng được thôi, nhưng anh cũng phải thay đổi cái ngữ điệu nhàm chán trong lời nói.”
“Khó có cơ hội được ở riêng một chỗ cùng cậu, tôi không nghĩ muốn lãng phí a.”
Thanh Dạ nhẹ nhàng đi qua cửa, đến bên cạnh Chu Luật, cùng cậu sóng vai tựa vào thành bồn rửa tay.
“Chẳng qua… có chút khó nói, gặp được cậu lại không biết nên nói với cậu thế nào.”
“Có gì mà khó nói ?” Chu Luật quay sang,“Tôi cảm thấy anh cùng nhân vật trong trò chơi cũng không khác nhau nhiều lắm.”
“Úc?” Thanh Dạ hơi nhướn mi, bộ dáng tựa hồ thật cao hứng,“Nếu cậu có thể cảm thấy như vậy, thật không còn gì tốt hơn .”
Chu Luật gật gật đầu.
Cậu tất nhiên cũng hiểu được đối phương đang lo lắng cái gì. Kỳ thật chính cậu cũng thường lo lắng về vấn đề này…. Mình ở ngoài hiện thực so với trong trò chơi có bao nhiêu chênh lệch, mình ở ngoài hiện thực có thể khiến đối phương thích không? Có thể khiến đối phương vừa lòng lòng không? Đáp án nhận được, có khả năng sẽ phá hủy tình cảm khó khăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-vo-chi-nguyet/2173735/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.