“ Âu Dương Liên, ngươi thua rồi…” Lạc Khanh Nhan nhếch miệng cười. Âu Dương Liên nằm dài trên mặt cỏ, phì phò nói: “ đúng vậy… ta… đã thua”. Bị đánh cho tơi bời, cả người bầm tím, vết thương luy luy, mặt mày sưng húp, chưa bao giờ y thê thảm như ngày hôm nay a. Lạc Khanh Nhan nhìn khuôn mặt anh tuấn của Âu Dương Liên bị mình đánh, gật gật đầu: “ không sai, công bằng cả thôi. Hơn hai năm trước, Lam Quân Băng cũng bị ta đánh bầm dập như ngươi”
Y có nên cảm ơn nàng đã công bằng như vậy không nhỉ?! Âu Dương Liên cảm thán
“ Ngươi, quay về đi….” Lạc Khanh Nhan lau sạch thân kiếm, tra kiếm vào vỏ, cẩn thận mang bên hông, nhìn Âu Dương Liên, nhún nhún vai: “ ân oán giữa ta và ngươi, đến đây kết thúc rồi, từ giờ về sau, ta và ngươi ai cũng không nợ ai….”
Nói xong, quay lưng đi về hướng ngược lại, Âu Dương Liên nhìn bóng lưng của nữ tử khuất dần, ánh mặt trời chói chang phản chiếu trong mắt của y, cũng chỉ còn vạc áo phấp phới của người kia. Âu Dương Triệt quát lớn: “ Lạc Khanh Nhan, ta yêu nàng…”
Ta yêu nàng, thực sự…
Rất… yêu….
Cũng không quản Lạc Khanh Nhan có nghe thấy hay không, Âu Dương Liên chính là quát lớn, khản đặc cả cổ, nằm dài trên cỏ, tia nắng thật chói mắt, thật chói… mắt. Y vươn hai tay che đi ánh mắt của mình, bật cười sang sảng…
Khẽ hỡ qua những ngón tay, nước mắt cứ lăn dài trên má…..
Những giọt nước mắt nóng hổi, hiếm hoi của một bậc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-dang-yeu-cua-lanh-huyet-nu-vuong/730393/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.