Ôi! Mẹ nó! Sao lại chua như vậy chứ?
Răng ông đây cũng muốn rụng luôn rồi!
Nữ phục vụ thấy bộ dáng kia của anh thì phì cười.
Lắc đầu nói một câu: "Hứ! Đúng là đồ quê mùa!"
Cô ta nhanh chóng buông đồ trên tay xong đi đến một bàn khác ngồi xuống.
Ở đó có một mỹ nữ đang cầm một cốc cà phê latte, một tay chống cằm, một tay khác khuấy cà phê trong cốc.
Đôi mày thanh tú của cô ta nhíu lại, chắc là có tâm sự.
"Tiểu Điềm! Cậu đừng khuấy nữa, khuấy nữa cà phê cũng muốn lạnh luôn đó."
Nữ phục vụ nói một câu, Lý Cảnh Điềm chua chát cười một tiếng: "Mình phiền lòng quá, không còn tâm trạng uống cà phê."
"Này, đúng là kì lạ nha! Cùng là bạn học với nhau, cậu vừa sinh ra đã không lo cơm ăn áo mặc, bố là chủ tịch lớn, cậu là con cưng tập đoàn bất động sản Thịnh Thế còn có chuyện phiền lòng sao? Cậu nhìn mình đi, học đại học còn phải tìm việc làm thêm, cậu còn có chuyện gì buồn phiền sao?"
Mỹ nữ phục vụ không hiểu nhìn cô ta.
"Còn không phải do tên đáng chết Lâm Trác Úy kia sao? Cậu không biết đâu, anh ta làm mưa làm gió ở nhà mình, người nhà mình không biết bị phát điên cái gì mà anh ta nói gì được đó, giờ mình ở nhà nhìn mặt anh ta là ghét." Lý Cảnh Điềm oán trách.
"Ha ha!"
Mỹ nữ phục vụ cười: "Hóa ra là do con người quê mùa kia sao? Chuyện này mình cũng đã nghe qua.
Cậu nói xem, chị gái cậu muốn sắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-lam-cuu-em-di/1219752/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.