Chương 82: Thế này cũng gọi là giàu có sao?
“Giỏi đấy, giỏi đấy, Phan Lâm, anh giỏi thật!”
“Có thể quét sàn trong trung tâm y tế, chắc lương bổng của anh cao lắm phải không?”
“Ha ha ha, quả đúng là nhân tài mà!”
Các khách mời đều cười muốn bể cả bụng, một vài người quay lưng, đập bàn giậm chân, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Thái Tuyết cũng che miệng cười, một lúc sau mới nói: ‘Không tệ đâu, Phan Lâm… anh cuối cùng cũng trưởng thành rồi, ít nhất cũng không phải ăn bám nữa, ha ha ha…”
Tiếng cười dường như không ngớt.
Khuôn mặt của Lý Ái Vân trở nên khó chịu.
“Thực ra quét sàn chỉ là một phần công việc của tôi thôi.” Phan Lâm im lặng một lúc, lại nói.
“Con mau ngậm miệng lại!” Hứa Ngọc Thanh không chịu nổi nữa, thấp giọng gầm gừ.
Phan Lâm nhìn về phía bà.
Nhưng nhìn thấy cảnh Hứa Ngọc Thanh lau vết nước trên mặt, sắc mặt đen sệt đứng dậy: “Tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây!”
Nói xong, bà ấy vội vàng ra khỏi sảnh tiệc.
“Mẹ!” Lý Ái Vân vội đứng dậy theo.
“Ái Vân, con cứ ngồi ở đây, để bố đi xem thử.” Lý Giang vội vàng đi theo.
“ƠØ, đồ trộm cắp kia, đừng có chạy!” Hứa Vân vừa đuổi theo vừa măng bà ấy vài tiếng, lời mằng của bà ta vô cùng cay nghiệt, giống như đã xác định được Hứa Ngọc Thanh rồi vậy.
Có vài tiếng cười ồn ào thưa thớt trong sảnh tiệc.
Cả người Lý Ái Vân run lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-o-re/988894/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.