Lướt qua Bạch Thiên Hoan, Hạng Nguyên Hoán tóm lấy Lưu Khải ở bên kia.
- Thế...........thế tử gia, ngài...........ngài muốn làm gì?
Lưu Khải sợ hãi lắp ba lắp bắp:
- Ta bảo đảm, ta sẽ không có bất kỳ suy nghĩ sai trái gì với Bạch cô nương.
Hạng Nguyên Hoán không kiên nhẫn tóm hắn kéo đi.
Không lâu sau, Lưu Khải dẫn Hạng Nguyên Hoán một mạch băng qua lối đi lầu một, đến gần chuồng thú, vì có Lưu Khải dẫn đường nên không ai làm khó dễ Hạng Nguyên Hoán, vừa tới gần chuồng thú thì nghe được từng trận âm thanh lưới sắt bị dã thú va chạm và tiếng kêu rống của dã thú.
- Đi thẳng về phía trước, quẹo phải lên lầu hai chính là nơi ném thức ăn!
Lưu Khải nuốt nước miếng, không dám tiến về trước nữa.
Đồ nhát gan!
Hạng Nguyên Hoán liếc hắn:
- Ta không làm khó ngươi, dẫn tới đây là được rồi, ngươi có thể đi.
- Đa tạ thế tử gia!
Lưu Khải chạy đi như trốn, sợ dã thú đuổi theo hắn.
Theo con đường Lưu Khải chỉ, Hạng Nguyên Hoán đến gần nơi ném thức ăn cho dã thú.
Mấy chục chiếc lồng nhốt vô số dã thú, lũ thú đói bụng đã lâu, sớm đã đỏ mắt, không ngừng va đập muốn xé rách lồng sắt.
Mà trên đầu chúng còn treo một cái lồng, trong lồng rõ ràng là Hạng Hân Lạc, vì sợ hãi mà nàng ấy co rụt người lại, thân thể không ngừng run rẩy.
Cuối cùng cũng thấy Hạng Nguyên Hoán, Hạng Hân Lạc đôi mắt phát sáng, hai tay nắm chặt hàng rào, lớn tiếng kêu khóc với hắn:
- Đại ca,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-tieu-vuong-phi/2678385/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.