Vậy mà Mạc Phàm phá cửu mệnh luân hồi của ông ta, còn không chịu chút thương tổn nào?
- Chuyện này…
- Sao có chuyện này được!
Tống Hồng Sơn khó có thể tin nói.
Ông ta há miệng, máu tươi trào từ miệng ông ta ra, khuôn mặt tràn đầy không cam lòng lập tức khó coi như giấy vàng.
Cùng lúc đó, ấn ký cổ xưa to lớn ở trên đại trận như thủy tinh bị đập vỡ, vết rạn có ở khắp nơi.
- Không gì là không có khả năng, chỉ là ông không biết mà thôi.
Mạc Phàm thản nhiên nói, giống như đã sớm dự đoán được.
Hắn là người trọng sinh, cháu nội Tôn Huyền Cơ nhìn hắn một cái, muốn nhìn mệnh của hắn thế nào, chưa nhìn được gì thì mắt bị mù, nói lên mệnh của hắn khó mà lường được.
Tống Hồng Sơn là một Tiên Thiên đỉnh phong, cấp bậc của cửu mệnh luân hồi này, có thể làm gì được số mệnh của hắn sao?
Đừng nói là Tống Hồng Sơn lấy cơ duyên trong mười dặm gần đây, cho dù lấy toàn bộ cơ duyên ở Hồng Kông, Tuyệt Mệnh Thước cũng không thể làm gì hắn.
Nhưng một khi Tống Hồng Sơn sử dụng cửu mệnh luân hồi, trong thời gian ngắn sẽ không thể duy trì Thiên Mệnh Tuyệt thêm nữa.
Đây là lý do vì sao hắn không để ý tới Viên Trọng Dương, trái lại để ý Tống Hồng Sơn.
Không có Thiên Mệnh Tuyệt của Tống Hồng Sơn, bên trong đại trận này không còn nhiều sự kiện xác suất nhỏ nữa.
- Tiểu tử, cậu!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-trong-sinh/2858943/chuong-1059.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.