- Đúng vậy, Tần tiên tử.
Long Bác nhướn mày nói.
Tần Tịch Nghiên liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, dáng vẻ đăm chiêu.Một lát sau, cô ta mới mở miệng lần nữa.
- Cậu đã giải được Huyết Độc, tôi có thể không giết cậu, nhưng cậu có thể hạ độc bất kỳ với tôi, nếu tôi có thể giải, cậu thả Tiêu Dao sư đệ ra, nếu tôi không giải được, tôi sẽ quay về Sơn Ngoại Sơn, thế nào, đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi.
Trong mắt Tần Tịch Nghiên chớp lóe tinh quang nói.
- Hạ độc với cô sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng hỏi.
- Không sai, cậu dám không?
Tần Tịch Nghiên lạnh lùng nói.
- Không có hứng thú.
Mạc Phàm lắc đầu không do dự.
- Thế nào, cậu sợ thua à?
Tần Tịch Nghiên nhíu mày nói.
- Không phải tôi sợ thua, mà cô không có bất luận phần thắng nào.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Dược khí trên người Tần Tịch Nghiên kinh người thì thế nào, đối với hắn mà nói thắng Tần Tịch Nghiên không khó chút nào.
Đánh cược không có ý nghĩa gì như vậy, giống như là bắt nạt người khác, hắn không có bất luận hứng thú gì.
Nhất là khi bắt nạt một cô gái không biết gì, hắn càng không có hứng thú.
Tần Tịch Nghiên nhíu mày, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh, trường kiếm trong tay cũng kêu ong ong theo.
- Mạc Phàm, cậu quá kiêu ngạo rồi đó, cậu chỉ có hai lựa chọn này thôi, nếu cậu không đấu y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-trong-sinh/2858993/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.