Cũng may sau khi nhận được đảm bảo của Phượng Khương Trần, Tạ Hoàng Quý phi cũng không có hứng nói chuyện với nàng nữa, thu hồi khăn tay lại, nàng ta khôi phục lại dáng vẻ tôn quý như thường ngày.
“Khương Trần, ngươi đừng để ý, lúc nãy bổn cung mới mất quy củ.
’’ Một câu mất quy củ bưng bít hành động trước đó, đồng thời ám chỉ Phượng Khương Trần không được nhắc đến.
“Khương Trần biết rõ, nếu nương nương không có chuyện gì dặn dò nữa, Khương Trần xin cáo lui trước.
“ Phượng Khương Trần khó xử nhìn về phía Tạ Hoàng Quý phi, nhìn thấy vẻ mặt hơi bất mãn của nàng ta, vội vàng nhỏ giọng nói: “Nương nương, ngày mai Khương Trần còn có một cuộc thi, Khương Trần hơi căng thẳng.
’’ Phượng Khương Trần cúi đầu, dáng vẻ bất an.
Lúc này Tạ Hoàng Quý phi mới bày ra vẻ mặt tươi cười, trêu chọc nói: “Khương Trần thể hiện xuất sắc như thế thì có gì mà phải lo lắng chứ, đươc rồi, nếu ngươi đã vội vàng trở về thì bổn cung cũng không giữ ngươi lại nữa.
À… Phải rồi, Khương Trần, dạo này bổn cung không thấy Tôn thái y, ngươi biết hắn đang bận gì không?’’ Tạ Hoàng Quý phi chỉ tuỳ tiện hỏi một câu nhưng vẫn luôn quan sát biểu hiện của Phượng Khương Trần.
Tôn thái y?
Phượng Khương Trần nhíu mày, dạo gần đây nàng bận bịu với những công việc vặt vãnh xung quanh nên thực sự không để ý đến chuyện của Tôn phủ, hơn nữa đã lâu lắm rồi nàng không gặp Tôn thái y.
“Nương nương, thần cũng đã lâu không gặp Tôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/2144195/chuong-1062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.