“Cửu Hoàng thúc, ngài gọi ta ra đây chỉ để ta cùng ngài uống rượu thôi sao?” Phương Khương Trần cẩn thận từng chút chút một bám vào thanh xà trên nóc nhà, chỉ sợ không cẩn thận một chút liền lăn xuống, tại nóc nhà này làm theo mặt phẳng nghiêng đó.
Cửu Hoàng thúc thực nghiêm túc lắc lắc đầu: “Không phải.” Ngay tại lúc Phượng Khương Trần nghĩ có chuyện quan trọng thì Cửu Hoàng thúc lại bồi thêm một câu: “Bản vương gọi nàng ra đây là để cùng bản vương ngắm trăng thôi.
Khương Trần, nàng nhìn xem, trăng đêm nay thật tròn.”
“Ngắm trăng?” Cửu Hoàng thúc vậy mà giống kiểu người nhàn rỗi có hứng đi ngắm trăng sao? Phượng Khương Trần nhìn kiểu gì cũng không thấy giống.
Rầm… Phượng Khương Trần bị kích động liền đá trúng một viên gạch ngói làm nó bay xuống đất.
Cửu Hoàng thúc mắt mang ý cười liếc liếc nhìn Phượng Khượng Trần, cái liếc mắt đó tựa như đã nhìn thấu cả tâm tư của Phượng Khương Trần vậy.
Phượng Khương Trần cúi đầu chột dạ, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận là nàng cố ý đá nó xuống đâu.
Hu hu hu… động tĩnh lớn như vậy sao mãi không có ai xuất hiện vậy hả?
Tư Hành…sư phụ của ngươi đang gặp nguy hiểm đây này, nếu ngươi còn không mau đến thì trong sạch của ta nhất định không giữ được mất.
Mấy chuyện nam nữ chung chăn chung gối đó đều là cùng nhau ngắm trăng xong nói chuyện gì đó xong cuối cùng chắc chắn là nói đến chuyện lên giường luôn… Sắc mặt Phượng Khương Trần ửng hồng.
Cửu Hoàng thúc nhìn nàng ôn nhu nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/2144382/chuong-1173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.