Đối phương không coi Phượng Khương Trần nàng là người, hà tất nàng phải mềm lòng.
“Tô Quán, đừng trách ta, muốn trách thì trách chính ngươi có lòng hại người, nếu không phải ta đủ bình tĩnh, lớn mật, hôm nay ta đã chết thảm trong bụng rắn rồi, xương cốt cũng không còn.
Tô Quán, ác quả này là ngươi trồng, đương nhiên ngươi phải gánh lấy hậu quả, nếu ngươi chết thảm trong bụng rắn, cũng đừng oán ta, muốn oán hãy oán người nghĩ kế hại ta, ta tin ngươi sẽ không xui xẻo như ta, lấy trúng đạn khói bị ướt.
”
Phượng Khương Trần mở túi y tế thông minh đeo bên hông ra, lấy thuốc có khả năng thu hút rắn.
Vì lý do an toàn, Phượng Khương Trần đeo khẩu trang, mặc áo khoác trắng và bao tay, nàng sợ trên người mình dính mùi nước thuốc, cuối cùng con rắn này đó đuổi theo nàng thì thật đúng là hại người cuối cùng lại hại mình rồi.
Phượng Khương Trần chạy tới ranh giới giáp với khu vực của Tô Quán, vẩy nước thuốc lên gần đó rồi trong vẩy mạnh vào trong một tí rồi chạy trở lại, đi khoảng vài trăm mét, ở đầu bên kia, trong phạm vi mà con rắn có thể ngửi thấy, Phượng Khương Trần đổ nước thuốc ra.
Cảm giác phương hướng của Phượng Khương Trần vô cùng tốt, tuy thời gian cấp bách, nhưng nàng lựa chọn con đường gần nhất, nàng tin con rắn này sẽ không để nàng thất vọng.
Đương nhiên, thất bại cũng không sao, dù sao nàng cũng chỉ muốn thử cho hả giận, có thể thành công là tốt nhất, không thành công nàng cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/2144412/chuong-1189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.