Phượng Khương Trần nghiến răng, đi cùng Phù Lâm vào chuồng ngựa, lại phát hiện chuồng ngựa trống trơn, thực tế toàn bộ phủ Thái thú ngoại trừ hai người bọn họ cũng không có ai khác nữa.
“Không thấy Tiểu Bạch.
” Vẻ mặt Phượng Khương Trần đầy đồng cảm nhìn về phía Phù Lâm.
Ngựa quá tốt cũng là một loại sai lầm, ngựa Phù Lâm vẫn luôn bị người ta nhớ thương.
“Người Đông Lăng các ngươi thật vô sỉ, người nào người nấy làm quan đều yêu thầm ngựa người ta.
” Phù Lâm giận đến mức nghiến răng, huýt sáo một tiếng,
liệp ưng từ chỗ tối bay tới: “Tiểu Khôi Khôi, đi xem một chút nơi này có đường ra không.
”
Tiểu Khôi Khôi*?
*Khôi Khôi = Xám Xám
Tâm trạng căng thẳng của Phượng Khương Trần vì cái tên thiên lôi cuồn cuộn này mà hoàn toàn thả lỏng.
Phù Lâm… Ngươi có tài năng xuất chúng đến mức nào mới có thể đặt cho chiến mã Thương Sơn Mặc Vân oai phong như thế cái tên Tiểu Bạch, rồi lại đặt cái tên Tiểu Khôi Khôi cho chúa tể bầu trời, liệp ưng kiêu ngạo vậy.
Nhưng hết lần này đến lần khác… Vương giả của loài ngựa và chúa tể bầu trời vẫn nguyện ý muốn một cái tên đáng yêu như vậy.
Dường như liệp ưng nhận ra được Phượng Khương Trần đang suy nghĩ điều gì, trước khi rời đi, nó không quên dùng đôi mắt sắt bén của chim ưng cảnh cáo Phượng Khương Trần.
Hu hu hu, nàng lại bị liệp ưng ghét bỏ, nàng trời sinh không có duyên với động vật sao?
Được rồi, nàng thừa nhận, trước kia nàng không ít lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/2144548/chuong-1234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.