Phượng Khương Trần cười khổ một tiếng.
Vì đây là lúc tuyệt vọng, nên cái gì Đồng Giác các nàng cũng phải thử.
Tìm Tôn Tư Hành, chi bằng tự dựa vào bản thân nàng còn hơn.
Tuy lời của cấm vệ quân khó nghe, vào trong tai nàng cũng thấy không thoải mái, nhưng đó chỉ là nhất thời thôi, nàng cũng không để ở trong lòng.
Thấy Tôn Tư Hành đỏ mắt, bộ dáng sẵn sàng ẩu đả với đối phương một phen, Phượng Khương Trần bèn vội vã lên tiếng ngăn lại: “Tư Hành đừng lo lắng, ta không sao, ngươi đừng xúc động!”
Bây giờ nàng cũng không có năng lực bảo vệ Tôn Tư Hành, nếu có chuyện gì xảy ra, nàng thật sự sẽ phụ lại kỳ vọng của vợ chồng Tôn Chính Đạo dành cho mình.
“Sư phụ…” Mặt Tôn Tư Hành đầy uất ức.
Đã bị xiền lại thế này rồi, còn bảo là không có việc gì!
“Đừng lo lắng, bọn chúng không dám tra khảo ta!”
Nàng dứt lời, cấm vệ quân mặc kệ, càng ngạo mạn hơn trước đó nữa: “Không dám? Còn có chuyện gì mà chúng ta không dám nữa? Khẩu khí của Phượng cô nương cũng lớn thật, ta có tra khảo thì thế nào?”
“Ngươi có thể thử xem, thử xem là ta chết trước, hay ngươi chết trước!” Phượng Khương Trần lấy phượng trâm từ trong lòng ra, giơ cao lên trời: “Có thấy rõ chưa? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước!”
“Phượng trâm, đó là phượng trâm do Tiên hoàng ngự ban!” Không biết là ai hô trước một câu, đợi mọi người phản ứng lại rồi, họ mới phát hiện ra miệng của mình đã phản ứng nhanh hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/44865/chuong-1347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.