Khi Tần Lam Nguyệt đến Hạnh Viên, giai đoạn giảng bài đã kết thúc.
Các thái y đang mải mê viết cái gì đó.
Sau khi viết xong xuôi thì lại giao cho Lục Cận.
Lục Cận cẩn thận kiểm tra, đặt bút lên trên viết lời phê gì đó.
Sau khi viết xong lời phê thì để riêng ra một chỗ.
Trên bàn chất đầy những chồng giấy dày cộp.
“Tiểu sư muội, sao muội lại ở đây?” Sau khi Lục Cận nhìn thấy Tần Lam Nguyệt thì lập tức đứng lên, đuôi lông mày nhướng lên cao cao: “Nhanh lên, mau tới đây, vốn dĩ ta muốn từ thái y viện đến gặp muội nhưng vừa khéo muội đã đến đây rồi”
Tần Lam Tuyền vốn dĩ muốn tìm một nơi kín đáo để đợi ông ta kết thúc công việc, nhưng tiếng hỗ rung trời của Lục Cận khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nàng, có rất nhiều người đã nhận ra nàng, nhao nhao hành lễ.
Nàng ấy xấu hổ vô cùng, cũng không có cách nào để trốn tránh được, chỉ đành kiên trì tiến lên phía trước.
“Tiểu sư muội, muội nhìn mấy cái này xem.
Lục Cận sắp xếp lại án lệ rồi đưa cho nàng giống như dâng hiến vật quý.
“Đây là cái gì?” Tần Lam Nguyệt thuận tay mở ra.
“Bản thảo của sách thuốc, hôm qua ta đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy thay đổi phương pháp này càng dễ hiểu hơn, muội xem có được hay không.
Lục Cận rất mong chờ phản ứng của nàng.
Tần Lam Nguyệt lấy ra một tờ giấy, chỉ thấy phía trên viết là có người mắc các bệnh về mắt ở ngoại ô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-qua-kieu-mi/1304988/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.