Hiện tại nếu nàng ta xảy ra chuyện, nói không chừng…
“Có phải huynh sợ bị Lỗi An Hầu quay lại đổ vạ không?” Tay của Tần Lam Nguyệt rất lạnh, một tay nàng bị hắn giữ chặt, chỉ còn lại có một tay nên không thể cầm lấy lò sưởi, chỉ có thể để nó rét cóng.
Nàng giãy giụa cũng không tránh thoát nên dứt khoát nhét bàn tay lạnh giá của mình vào cổ áo của hắn.
Sự lạnh lẽo từ bàn tay xuyên qua cổ áo của hắn, kích thích làm Đông Phương Lý run lên, thay vì né tránh, ngược lại hắn để cho nàng vươn tay vào trong sâu hơn.
“Có thể Lỗi An Hầu sẽ quay ngược lại đổ vạ, nhưng ta không sợ hắn ta.
Ta chỉ nghĩ rằng đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho Lôi An Hầu.
Chúng ta không thể phản kháng, chúng ta nên thuận theo ý trời.”
“Chúng ta là đại phu, ngày nào cũng đi ngược lại ý trời.” Tần Lam Nguyệt vỗ vỗ tay hắn: “Huynh yên tâm đi, ta lấy thân phận đại phu cứu nàng ta.
Thầy thuốc nhân từ, đây là đạo đức chức nghiệp của ta.”
“Nhưng” Giọng nàng lạnh đi: “Nếu hai người bọn họ không biết đối nhân xử thế, muốn tìm lỗi hay là ăn vạ, ta sẽ không lấy thân phận đại phu mà đối đãi nữa, ta sẽ lấy thân phận kẻ địch để đối mặt”.
“Đông Phương Lý, ta không phải quả hồng mềm mặc người khác gây khó dễ, càng không phải người hiền lành mà bất kỳ ai cũng có thể ức hiếp.
Ai dám gây sự với ta, ta sẽ trả lại gấp mười lần.
Đông Phương Lý nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-qua-kieu-mi/1305006/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.