“Nương nương, người làm sao vậy?” Nha hoàn nghe được tiếng hét thì vội vàng chạy đến xem thử.
Vẻ mặt Tần Tuyết Nguyệt đầy hoảng sợ, chỉ vào trong gương nói: “Ngươi nhìn xem người trong gương là ai?”
Khi nàng ta vươn tay thì người trong gương cũng vươn tay, trên ngón tay còn đeo chiếc nhẫn y hệt nàng ta.
“Ngươi xem, nàng ta bắt chước ta kìa! Ta làm gì thì nàng ta cũng làm theo cái đó”
Nha hoàn nhìn hình ảnh của người trong gương rồi buồn bực nói: “Nương nương, người nói cái gì vậy? Người trong gương chính là người mà, nương nương làm động tác gì, thì trong gương đương nhiên cũng sẽ làm động tác y như thế chứ”
“Là ta sao?” Tần Tuyết Nguyệt sửng sốt một lúc lâu.
Khuôn mặt gớm ghiếc và xấu xí trong gương ấy vậy mà lại là mặt của ta sao? “Không đâu, mặt ta chắc chắn không phải như vậy, làm sao có thể là ta được cơ chứ?” Nàng ta che mặt hét lớn: “Ngươi nói bậy, con quỷ xấu xí này không phải là ta!”
Nàng ta lại đi tìm một chiếc gương khác.
Trong gương, vẫn là khuôn mặt nhăn nhỏ xấu xí đó.
“Đây không phải là sự thật!” Tần Tuyết Nguyệt cầm ném mạnh xuống mặt đất rồi hét lên: “Đây không phải là ta, a a a”
Nàng ta hét lớn, nét mặt đầy hoảng sợ.
“Là Hải Đường, nhất định là nàng ta, là nàng ta trở về để đòi mạng” Nàng ta vừa nói, vừa điên cuồng ném toàn bộ đồ vật trên bàn trang điểm xuống đất.
“Nương nương, người đừng tự doạ mình nữa, do người liên tục ăn không ngon ngủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-qua-kieu-mi/1305075/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.