“Ai đang đập cửa đấy, nương ngươi chết rồi hay sao? Đá cái gì chứ?” Vương ma ma chửi ầm lên, cứ một chốc cây thước sắt trong tay bà ta lại đánh lên thân thể của hài tử gầy gò.
Nhũ mẫu cố gắng hết sức bảo vệ y, nhưng lại bị ma ma khác thô bạo kéo ra.
Hài tử bị dọa đến cuộn tròn người lại, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi, khóc cũng không khóc nổi.
Bộ y phục mà y mặc vốn đã mỏng manh, sau khi chịu mấy đòn từ cái thước sắt, y phục rách tả tơi, lộ ra thân hình gầy gò trơ xương.
Trên tấm thân nhỏ bé ấy, chẳng chịt những vết đỏ.
“Đúng là mẫu thân của ta đã mất rồi.
Tần Lam Nguyệt đi tới giữa sân: “Bà ấy đã mất từ nhiều năm trước.
Đáng tiếc, mặt mũi hèn mọn ghê tởm như ngươi, thì khó có thể nhìn thấy người thanh cao linh thiêng như bà ấy”
Vương ma ma ở trong Hành cung hẻo lánh này lâu năm, đã rất lâu không được gặp một Vương tộc quý tộc nào, hoàn toàn không nhận ra Tần Lam Nguyệt, cũng không biết Đông Phương Lý.
Bà ta nhìn thấy họ chỉ ăn mặc đơn giản bình thường, trên đầu không cả mang nữ trang, chỉ nghĩ là bằng hữu của Ngọc nương: “Tiện nữ này là hài tử nhà ai, dám chạy đến đây giở thói ngang ngược, cũng không biết nghe ngóng xem đây là nơi nào.
Chu ma ma đứng ở cửa thì thông minh hơn một chút, dù bà ta không nhận ra Đông Phương Lý, nhưng vừa nhìn một cái là biết khí phách của hắn không hề bình thường, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-qua-kieu-mi/1305142/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.