Hoàng hậu vô cùng tức giận.
Bà ta vỗ vỗ ngực, lộ vẻ thương xót mà đau lòng.
Sau khi hạ lệnh tát vào miệng Tần Lam Nguyệt, bà ta lại vờ vĩnh giả bộ hành lễ với Hoàng đế, tận tình khuyên bảo: “Hoàng thượng, xin người thứ lỗi cho thần thiếp tự làm chủ.
Thần thiếp cho rằng mình làm chủ hậu cung, theo lý nên dạy bảo tốt các tiểu bối.”
“Bây giờ Thất vương phi nói ra lời bất kính trước mặt Hoàng thượng, vô lễ xấc xược, trước tiên cần thiết mài giữa nhuệ khí của nàng ta, để tránh về sau tạo thành sai lầm lớn.
Đây cũng là thần thiếp không làm tròn bổn phận, thần thiếp cam tâm lĩnh phạt.”
Hoàng đế thấy Hoàng hậu tìm lối thoát cho mình, sắc mặt dễ nhìn hơn một chút.
Tình thế bế tắc được phá bỏ, bầu không khí cũng được xoa dịu.
Hoàng hậu thấy Hoàng thượng ngầm đồng ý, trong mắt chợt hiện sự sắc bén, đưa mắt ra hiệu với hai cung nữ hai bên.
Hai cung nữ đi vào giữa, một người bắt lấy Tần Lam
Nguyệt, người kia muốn vung cái tát.
“Phụ hoàng, trước khi bị trừng phạt, nhi thần muốn hỏi một câu, nhi thần đã làm sai điều gì?” Một tay Tần Lam Nguyệt hất cung nữ trước mặt ra.
Cung nữ kia không có phòng bị, lảo đảo một cái rồi té ngã trên mặt đất.
Mất lễ nghi trước điện là tội lớn.
Cung nữ sợ tới mức trắng bệch cả khuôn mặt, vội vàng quỳ gối ở bên cạnh.
Tần Lam Nguyệt quay đầu, trợn mắt nhìn cung nữ ở phía sau.
Trong ánh mắt kia tràn ngập ý ‘Ai đụng vào ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-qua-kieu-mi/1305208/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.