Sau khi được tiêm thuốc, cuối cùng nàng ta cũng bình tĩnh lại, không chống cự nữa, tùy ý để Lục Bảo và Xích Tiễn rửa sạch vết thương cho mình.
Có đến bảy tám vết thương lớn nhỏ do chó cần.
Chỉ có hai vết thương cần được khâu lại.
Cũng may đều là những vết thương ngoài da, đều ở mức độ nhẹ ở bên ngoài, không làm khó được Lục Bảo.
Sau khi gây tê cục bộ bằng kim tiêm, Lục Bảo lại khẩu vết thương lớn nhất, Bạch Mai cuối cùng cũng vì mệt mỏi quá mà ngủ thiếp đi.
Tần Lam Nguyệt quay trở về phòng của mình.
Căn phòng đã bị phá đến mức không còn hình dạng gì, chăn mền trải giường dính đầy lông gà và phân gà, lọ hoa bị đổ, đồ sứ vương vãi khắp sàn nhà, rèm cửa sổ bị kéo tới mức rách tả tơi.
“Bạch Mai này chỉ biết phá người khác, không hề đáng yêu chút nào.
Tần Lam Nguyệt thở dài.
Hy vọng lần này nàng ta có thể rút ra được bài học, ngày tháng sau này có thể sử dụng nàng ta, cũng không uổng phí khổ tâm của nàng.
Trước mắt trong phủ của nàng chỉ có một mình Lục Bảo là sử dụng được.
Lục Bảo thông minh khéo léo nhưng tính tình lại quá nhu nhược, dễ bị bắt nạt.
Cái đuôi nhỏ ở đây để theo dõi nàng, không tính là người của nàng, càng thích hợp ở trong bóng tối gần đó.
Tính tình Bạch Mai ngay thẳng, miệng độc, công phu giỏi, trái ngược với Lục Bảo, dùng để đối phó với những hạng tiện nhân là thích hợp nhất.
Nếu như có thể đem nàng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-qua-kieu-mi/1305392/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.