"Nếu Lộ Nhi gặp phải chuyện không may, lão phu không biết phải giao phó với cha mẹ nàng thế nào." Thân thể cao lớn của Lư Dương Vương run rẩy, vành mắt đỏ bừng.
Tần Lam Nguyệt không biết nên nói cái gì, nhẹ giọng an ủi mấy câu.
Xe ngựa chạy một lúc lâu, cuối cùng dừng lại trước cửa Thất Vương phủ.
"Đến rồi." Lư Dương Vương chắp tay: "Ban nãy khiến người chế cười.
Trong lúc nhất thời quá xúc động, khiến Thất Vương phi phải nghe lão phu nói nhiều như vậy, thật là " "Tóm lại, chuyện hôm nay, cảm ơn Thất Vương phi, ân tình lớn nhường này, lão phu sẽ không bao giờ quên" "Lư Dương Vương, ngài quá khách sáo rồi." Tần Lam Nguyệt dừng lại một lúc, cúi xuống bên tai Nguyệt Lộ quận chúa, nói bằng giọng cực nhỏ: "Nguyệt Lộ quận chúa, chết không phải biện pháp giải quyết, ngươi chết đi chỉ khiến cho tổ phụ của người đau lòng muốn chết" "Ngươi chết thì đối phương sẽ được thỏa mãn ý định, cứ như vậy, cái chết của người sẽ chẳng đáng giá một xu Người thân đau lòng, kẻ địch sung sướng, người cam tâm sao? Suy nghĩ cho kỹ đi, nếu đã nghĩ thông suốt thì phải người tới Thất Vương phủ tìm ta." Nói xong những lời này, nàng bước xuống xe, đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi rồi mới vào trong Thất Vương phủ.
Lúc này, trời đã tối hẳn.
Cả một ngày dài, Tần Lam Nguyệt cực kỳ mệt mỏi, bước chân cũng hơi loạng choạng.
Nàng gắng gượng trở lại U Lan Các, vừa vào cửa lại bị cảnh tượng trong sân làm sợ hết hồn.
Trong căn bếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-qua-kieu-mi/1305491/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.