Nàng hơi nghĩ ngợi rồi lấy ra di vật của cha mẹ nàng từ trong tay áo.
“Hai chiếc nhãn này là tín vật định tình của cha mẹ ta lúc còn sống.
Mặc dù là chuyện từ hồi ta còn rất nhỏ, nhưng theo những gì ta nhớ thì tình cảm của hai người họ rất tốt”
Triệu Khương Lan chọn ra chiếc nhẫn to hơn một chút, cầm tay Mộ Dung Bắc Uyên lên, đeo vào ngón áp út của hắn.
“Chàng xem, vậy mà kích cỡ lại rất vừa này”
Mộ Dung Bắc Uyên học theo hành động của nàng, giúp nàng đeo vào ngón áp út của bàn tay phải.
Nhưng mà có hơi rộng, nên mới có chút lòng lẻo.
“Đeo sang ngón khác vậy”
“Không cần”
Triệu Khương Lan giữ lại: “Đêm nay cứ đeo ở đây đi”
Nàng dịu dàng nhìn hắn, đưa tay ra cởi quần áo cho hắn: “Chàng có cần ta không? Trước khi chàng hoàn toàn quên mất ta, ta đem cả bản thân mình tặng cho chàng, có được không?”
Mộ Dung Bắc Uyên không nói nên lời, cúi đầu hôn lên vành tai của nàng.
Kí ức của hắn đối với những chuyện mây mưa đã chỉ còn con số không, nhưng lại giống như không thầy chỉ mà tự giỏi, tự khắc nhớ ra bản thân phải làm những gì.
Vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn của Triệu Khương Lan, chỉ cần một bàn tay to lớn của hắn đã đủ để ôm trọn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1857063/chuong-1015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.