Chương 1341
Đêm nay hai người ngủ không được yên ổn lắm, trời vừa tờ mờ sáng, Mộ Dung Bắc Hải đã thức dậy trước.
Đôi hàng mi buông xuống nhìn người đang ngủ say trong lòng.
Khuôn mặt Hứa Mạn Nhi dưới bóng tối trong hang động trở nên mỏng manh như nắng mai.
€ó lẽ do nàng ấy đã quá mệt mỏi, nên mới phát ra tiếng ngáy yếu ớt giống chú heo con chưa nhận thức thế giới bên ngoài.
Mộ Dung Bắc Hải bỗng nổi ý trêu đùa, vươn tay bịt mũi nàng ấy.
Hứa Mạn Nhi không hỏi chép miệng, hừ hừ hai tiếng, dụi mắt tỉnh dậy.
“Điện hạ, huynh làm gì vậy?”
Thấy Mộ Dung Bắc Hải đang bịt mũi mình, Hứa Mạn Nhi vô tội nhìn hẳn.
Lúc này Mộ Dung Bắc Hải mới chịu buông tay: “Trời sáng rồi, chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi, ai dám chắc thích khách có đuổi tới hay không”
Hôm qua vẫn còn bình thường, hôm nay hơi động một chút, cả người Hứa Mạn Nhi đều đau ê ẩm.
Nàng ấy lại không dám nói, trong lòng vô cùng lo lắng.
Với tình trạng này của nàng ấy, e rằng không thể mang theo Mộ: Dung Bắc Hải.
Mộ Dung Bắc Hải dường như hiểu được, hẳn bỗng nghĩ tới gì đó, từ trong áo lấy ra một món đồ vật.
Chính là pháo tín hiệu.
Hai mắt Hứa Mạn Nhi sáng rực.
“Điện hạ, cái này không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1857630/chuong-1341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.