Sáng sớm ngày hôm sau, Ái Linh đã bị các nha hoàn dựng dậy trang điểm sửa soạn.
Thủy Hỷ cau có, nhìn người chủ tử đang loay hoay trước gương " Không phải bới như vậy đâu.Người người phải nhấc tay phải, quấn lọn tóc nhỏ kia qua....."
Cô khó nhóc lắm mới bới xong đầu tóc.Liền để cho nha hoàn giúp cô thay trang phục.
[.....] " Ta không hiểu, tại sao người lại không cho người khác đụng vào đầu mình.Nhưng ký chủ, ngươi không nên giữ thói quen này đâu"
Cô cười nhẹ " Ta biết rồi,chỉ là chưa thích nghi được thôi.Về sau sẽ bỏ, chắc chăn không để người khác nghi ngờ "
Hôm nay chính là ngày mà mọi người tổ chức để cảm tạ cô.Trước ngày cô đi qua trấn khác.
Theo trình tự thì cô sẽ được kiệu tám người khiêng mà diễu hành.Đi tới chỗ đãi tiệc,ăn uống.
Ái Linh trên đường diễu hành.Cô ngồi trên kiệu bị lắc đến hoa đầu chóng mặt.
Vén rèm lên, nhìn ra ngoài xem cô ta đã tới chưa.Ngó nghiêng một hồi, thấy Võ Tuyết nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc.
Cô nở nụ cười xấu xa.
Khi gần tới chỗ, Ái Linh vén rèm lên, rải một thứ bột gì đó xuống dân chúng ở dưới.Người dân ở dưới thấy hương thơm mà hít vào, thứ hương đó cũng bị Võ Tuyết vô tình hít vào.
Lúc này đã đến nơi, Ái Linh bước xuống.Khi xuống kiệu cô đã cố ý để cho Võ Tuyết thấy gương mặt của mình.
Võ Tuyết thấy gương mặt đó liền thất kinh.
Trực tiếp xông qua, khiến cho thị vệ không kịp đề phòng.Trên tay đã có con dao từ khi nào.Gương mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-chuc-he-thong/2016312/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.