Sáng ngày hôm sau,Ái Linh chuẩn bị xuất phát đi đến căn cứ.Cô thay đồ trong balo của mình rồi sắp xếp mọi thứ lại.Ái Linh nói với cây để kêu nó mở cái kén cây ra.
" Ta phải đi rồi, em mở kén ra cho ta đi "
Cây thấy vậy liền lấy dây leo quấn eo cô lại, cái kén lại chồng thêm vài lớp lá nữa.
Ái Linh nhìn hành động của cây mà bất lực.Cô quay qua giải thích đi giải thích lại là cô không thể ở lại đây.
[.....] giải thích " Ký chủ, tính cách của loài cây này là một loài rất cố chấp, nó sẽ không để cô đi đâu "
Ái Linh đắn đo " Nhưng ta cũng không thể ở đây với nó.Ta còn phải đi làm nhiệm vụ mà "
[....] " Có một cách để người có thể mang nó theo "
" Cách gì "
" Cách này chính là nhỏ máu ký khế ước, nhưng cách này phải được cả hai đồng thuận mới được.Chỉ cần ký chủ ký khế ước với nó thì có thể đem nó đi bất cứ nơi nào "
Ái Linh nhìn cái cây, rồi nói với nó " Ta không thể ở lại với ngươi được.Nhưng chỉ cần ngươi ký khế ước với ta, thì ta và ngươi sẽ luôn ở cùng nhau "
[.....] " Ký chủ, cô đây là đang dụ dỗ trẻ em "
Ái Linh chỉ chăm chăm nhìn vào cái cây trước mắt.Nó tự nhiên giơ ra một nụ hoa màu đỏ máu đưa tới trước mặt cô.
Ái Linh nhờ sự chỉ dẫn của hệ thống mà nhỏ máu lên bông hoa.
Dưới chân xuất hiện một vòng tròn màu xanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-chuc-he-thong/2016335/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.