Trong thế giới game cuối cùng, Quản Lăng gặp phải sỉ nhục lớn nhất trong nhân sinh cậu.
Cậu nắm ấy ấy bị bạn cùng phòng thấy.
Tuy rằng cậu chỉ là đơn thuần muốn liếc mắt nhìn ấy ấy của mình một cái mà thôi.
Nhưng lý do này có vẻ mặc kệ như thế nào cũng thấy rất biến thái.
Hơn nữa, bạn cùng phòng thấy cậu, bộ dạng hình như, phá lệ nhìn quen mắt?
Mặt không chút thay đổi nhìn thanh niên cao lớn tuấn lãng trước mắt, ánh mắt Quản Lăng từ khóe môi gợi lên độ cong của thanh niên, chậm rãi dao động đến cặp mắt thâm thúy giống như phỉ thúy tốt nhất, kìm lòng không được ực một tiếng.
“Em, em em em…” Run rẩy đưa tay từ phía dưới mình ra, Quản Lăng trong đầu có chút hoảng hốt.
“Làm sao vậy, anh trai.” Nhấc chân tiến lên, thanh niên giang hai tay nắm giữ ngón tay không ngừng run của Quản Lăng, hơi hơi cúi đầu, thật cẩn thận hạ xuống một nụ hôn khẽ chứa đầy quý trọng lên đầu ngón tay, “Đợi anh đã lâu, Vương phi của em.”
Đờ mờ đó là ngón tay ông nắm ấy ấy qua!
Không, không đúng, lầm trọng điểm.
Mạnh mẽ rút ngón tay nắm ấy ấy của mình trở về, Quản Lăng đẩu đẩu đẩu chỉ vào chóp mũi thanh niên, trong mắt tràn đầy không thể tin: “Ce, Celd?!”
Vừa lòng híp híp con ngươi, Celd đưa tay ôm Quản Lăng vào lòng, ôn nhu đem đầu khẽ tựa vào cổ Quản Lăng, làm nũng cọ xát, “Thật tốt a anh trai, anh còn nhớ rõ em.”
Mẹ ơi quả nhiên là em trai tui, loại cảm giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-nam-bi-cong-luoc-so-tay/1384629/quyen-7-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.