“Nếu một ngày bạn buộc phải rời đi nơi từng sống, từng yêu, từng chôn vùi tất cả ký ức, thì bất kể bằng cách nào, cũng đừng rời đi chậm rãi. Hãy dứt khoát mà đi, và không bao giờ quay đầu lại. Đừng tin rằng thời gian đã qua mới là tốt đẹp hơn, vì nó đã biến mất rồi. Quá khứ nhìn qua thì an toàn vô hại, dễ dàng bước qua, còn tương lai lại giấu mình trong màn sương khiến con người khiếp sợ. Nhưng khi bạn bước vào, sương mù sẽ tan.”
Tôi đã đánh cắp cuốn sách đó, và cũng đánh cắp một sợi dây chuyền của anh. Giờ tính lại, hai thứ ấy chính là toàn bộ “gia sản” tôi để lại cho đời.
Năm đó tôi rời khỏi Bắc Kinh.
Huấn luyện viên hỏi tôi: “Vì sao muốn học lái máy bay?” Tôi nói: “Bởi vì tôi muốn chiến thắng sự hèn nhát của chính mình.” Nhưng cuối cùng, tôi chẳng chiến thắng được gì. Việc dũng cảm nhất tôi từng làm, chính là yêu một người không hề yêu tôi.
Nếu một ngày nào đó, tôi chết vì điều này, thì cũng coi như được như ý nguyện.
Lần đầu tiên lái máy bay một mình, gặp dòng khí lưu hỗn loạn, tôi sợ đến mức hét ầm lên, lại còn đụng phải đàn chim. Khi ấy thật sự nghĩ mình sẽ chết, giữa bầu trời, vừa khóc vừa la, đem cả trời đất thần linh ra cầu xin.
Vậy nên những dòng chữ tôi đang viết đây, e là di thư. Cả đời tôi sống ích kỷ, bướng bỉnh, nhìn qua thì chẳng biết kiêng dè, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện, những người tôi yêu thương, tất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-nam-dai-dang-dang-luc-diec-ca/2915241/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.