“Đủ rồi!”
Tên cầm đầu cuối cùng cũng lên tiếng. Hắn sải bước đến trước mặt Thẩm Phóng, dí ngón tay vào vai anh, giơ ngón giữa, cười nham hiểm:
“Rồi mày sẽ hối hận.”
Thẩm Phóng cũng mỉm cười, nhưng không đáp. Ánh mắt anh xuyên qua đám cướp hung hãn, thẳng tắp rơi xuống người Triệu Nhất Mai.
Mặt trời dần ngả về tây. Sau khi phá hỏng chiếc trực thăng đến mức không thể cứu vãn, bọn cướp lại lục soát lần nữa, rồi trói chặt Thẩm Phóng và Triệu Nhất Mai, ném họ xuống bãi cát nơi sóng biển vỗ vào bờ, sau đó vội vã rút đi.
Làn sóng đầu tiên ập đến, dội thẳng lên người họ, làm cả hai ướt sũng, rồi lại rút đi như chưa từng có gì xảy ra. Triệu Nhất Mai và Thẩm Phóng ngồi tựa lưng vào nhau, thân thể dán chặt. Khi quần áo bị ngấm nước lạnh buốt, nhiệt lượng từ cơ thể anh lại càng hầm hập truyền qua.
Trong vị mằn mặn của gió biển, Triệu Nhất Mai vẫn không tránh được việc hít phải hơi thở quen thuộc ấy. Bao nhiêu năm qua, chỉ cần thấy biển, ngửi mùi gió mặn, cô sẽ nhớ đến anh. Và giờ phút này, ký ức và hiện thực lại chồng khít.
Thẩm Phóng nhặt một mảnh đá sắc nhọn, cưa từng chút một vào sợi dây trói tay. Cạnh đá rạch rát lòng bàn tay, máu tứa ra, nhỏ xuống cát, thấm vào sợi thừng, ở nơi Triệu Nhất Mai không nhìn thấy.
“Bỗng nhớ một câu thơ Ba Lan,” Triệu Nhất Mai khe khẽ nói “Lạy Chúa, xin để con gánh hết khổ đau rồi lặng lẽ ra đi, cho con đi qua miền tĩnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-nam-dai-dang-dang-luc-diec-ca/2915243/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.