Yên Lương Thần vừa khóc vừa đưa Hạ Viễn Hàng vào bệnh viện gần đó.
Dao gọt hoa quả kia không quá dài, không thể lấy đi mạng sống của Hạ Viễn Hàng, nhưng đã làm tổn thương đến tim. Cũng may vết thương không quá sâu, không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi băng bó vết thương, Hạ Viễn Hàng nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn đều không rời khỏi Yên Lương Thần, như sợ cô bỏ đi.
Yên Lương Thần không bỏ đi, cũng không có ý định bỏ đi.
Bác sĩ y tá đều đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Yên Lương Thần xê chiếc ghế trước giường, từ từ ngồi xuống, tâm tình cũng trở nên bình tĩnh.
“Rất đau sao?”
“So với những nỗi đau em phải gánh chịu, vết thương nhỏ này chỉ như vết muỗi cắn.”
Cô nói cô thường nằm mơ, thực ra Hạ Viễn Hàng cũng vậy.
Hắn vô số lần nằm mơ thấy Yên Lương Thần không chút do dự mà nhảy xuống, mơ thấy Yên Lương Thần nằm trên bàn phẫu thuật đau đến tan nát cõi lòng… Mỗi khi tỉnh dậy, hắn đều cảm thấy lời của Yên Lương Thần rất đúng, hắn còn không bằng cầm thú!
Yên Lương Thần nhẹ nhàng hé môi, thở một hơi dài: “Anh không nên như vậy, nếu như anh thực sự còn chút tình cảm với tôi, còn một chút áy náy, thì anh không nên làm khó tôi như vậy.”
“Làm khó?”
“Đương nhiên, anh đâm chính mình ở trước mặt tôi, khiến tôi khó chịu, cái này không phải là làm khó tôi sao?”
Hạ Viễn Hàng không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-nam-vo-tinh-phu-long-toi/2274988/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.