Ánh sáng trắng dịu dàng buông xuống, miệng vết thương trên người Salman bốc lên khói đen, không biết vì bị nguyền rủa hay là độc tố. Đầu ngón tay Nhậm Dật Phi khẽ chạm nhẹ vào miệng vết thương, Salman đau đến mức nhíu mày.
Hắn cảm giác được đầu ngón tay của người chơi đang dựa sát vào mình chạm tới chạm lui, vết thương có hơi ngứa, tê tê dại dại không khác nào ngọn cỏ lướt qua lòng bàn chân.
“A Phi…” Salman phun ra hai chữ rồi thả lỏng cả người, hắn yên tâm không chống cự nữa.
“Anh lại nhận ra tôi?”
Khóe miệng Salman lập tức cong cong: “Người chơi ở Hoang Vu Chi Giác nhưng không hỏi ích lợi được mất, có thể không do dự cứu tôi đầu tiên chỉ có một mình em mà thôi.”
Nhậm Dật Phi cũng khẽ cười, song ý cười rất nhanh liền tắt ngúm: “Sao lại khiến bản thân ra nông nỗi này? Thật chật vật.”
Tác dụng của bùa hộ mệnh là ngăn cản một lần gặp thương tổn phải chết. Có điều nếu vết thương đã tạo thành rồi, bây giờ hắn dùng bùa hộ mệnh cho Salman cũng vô dụng. Dù sao hô hấp đại thiên sứ cũng là quà tặng không —— Nhậm Dật Phi tự thuyết phục chính mình.
“Rơi xuống nơi đây xem như anh may mắn.” Hắn khom lưng rồi véo má Salman, hiện tại đối phương trông mềm mềm non nớt, rất giống sinh viên vừa lên đại học.
“Không phải may mắn.” Salman cố gắng bình tĩnh, hô hấp của hắn hơi rối loạn, bởi vì đột nhiên tiếp xúc gần gũi với Nhậm Dật Phi nên có chút căng thẳng, “Là nó mang tôi đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-ngay-toi-nguy-trang-npc-trong-tro-choi-sinh-ton/2377822/quyen-7-chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.