Âm thanh kim loại va vào nhau vang lên tiếng lanh canh gai người, đèn y tế cũng được nữ y tá đứng bên cạnh tắt đi. Bác sĩ đem găng tay y tế tháo xuống, kéo cả khẩu trang, chậm chạp nâng tay lau đi mồ hôi đọng trên trán.
"Bạch tiểu thư không sao rồi, hạn chế đi lại một thời gian, cẩn thận một chút đừng để vết thương dính nước là ổn cả thôi."
"Cảm ơn bác sĩ."
Giang Huyền Tranh đứng lên tiễn bác sĩ rời khỏi phòng, bật ra một tiếng thở hắt, may mắn Bạch Sanh không có vấn đề gì nghiêm trọng, nếu không nàng sẽ hối hận cả đời.
Nhìn ra lo lắng trong mắt của Giang Huyền Tranh, Bạch Sanh gượng cười: "Chị có vấn đề gì đâu, xem, vài ba bữa nữa là đi lại được rồi."
"Còn nói như vậy được sao?" Giang Huyền Tranh bước trở lại giường ngồi xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ của Bạch Sanh: "Chị dọa em sợ chết khiếp đi được, may mắn là không có gì nghiêm trọng."
"Chị đã nói rồi mà." Bạch Sanh chống tay xuống giường, tựa hẳn lưng vào gối nửa ngồi nửa nằm: "Chị khỏe bằng một alpha đó, không được xem thường chị."
"Em nào dám đây." Giang Huyền Tranh xoa xoa gương mặt nhỏ của Bạch Sanh, nhỏ nhẹ nói: "Giờ chị ngủ một chút đi, em đi hoàn tất giấy tờ của bệnh viện."
"A, vết thương không nghiêm trọng không cần ở lại bệnh viện đâu, em đưa chị về đi."
Bạch Sanh đến nước này vẫn còn keo kiệt, thà nàng dùng tiền đó mua đồ bổ để vết thương mau lành còn tốt hơn dùng đóng tiền viện phí!!!
Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-sau-nam-ay-mua-roi/1405158/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.