"Đủ rồi đó!" Sức chịu đựng của Bạch Sanh có giới hạn, hơn nữa nàng đang mang thai tâm tình cực kỳ bất ổn: "Đó là lý do mà chị chần chờ không muốn kết hôn với em, em quá ấu trĩ, chỉ chút chuyện nhỏ cũng muốn so sánh thiệt hơn!"
Dứt câu Bạch Sanh đặt lại dao nĩa lên bàn, một đường đi thẳng vào phòng tắm mà thay bộ quần áo khác.
Giang Huyền Tranh trầm trọng nhìn theo, tay đặt trên bàn siết lại thành đấm, suy sụp cúi đầu xuống. Đây là tuần trăng mật của các nàng, vậy mà vì chuyện này mà khiến bầu không khí chùn xuống, thậm chí là cả hai đều mất hứng không thiết tha bồi đắp tình cảm.
Buổi tối lúc đi ngủ, Bạch Sanh lạnh lùng quay lưng lại với Giang Huyền Tranh, còn không muốn đắp chung chăn với nàng. Bầu không khí tốt đẹp hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho không gian yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí còn nghe được tiếng gió thổi lùa qua khung cửa kính.
Giang Huyền Tranh trăn trở mãi vẫn không ngủ được, mắt mở to nhìn trần nhà điêu khắc hoa lệ trên đầu, lén lút trút một tiếng thở dài. Nàng thật sự rất nhớ cảm giác ấm áp khi ôm Bạch Sanh vào lòng, thậm chí là mùi hương say đắm từ cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc kia phát ra. Bây giờ bủa vây chỉ có cái lạnh của Paris, thậm chí là cái cảm giác áp lực đè nén trong lòng đến đau thắt.
Đây không phải lúc dành cho sự kiêu hãnh.
Chậm chạp quay lại vừa vặn bắt gặp bóng lưng yếu ớt của Bạch Sanh, Giang Huyền Tranh nhịn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-sau-nam-ay-mua-roi/466730/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.