Nhà của Viên Tiêu hiển nhiên là phòng ở mới, chưa sửa sang xong, trong phòng vẫn còn mùi sơn và gỗ vụn. Thang Viên cau mũi, cảm thấy cổ họng có hơi ngứa. Viên Tiêu ngượng ngùng: "Cái này, còn chưa sửa sang xong, sau khi trang hoàng kết thúc em lại nhìn, chắc chắn sẽ không như bây giờ!" Nói xong kéo tay Thang Viên muốn đi vào bên trong.
"Tê…" Thang Viên bị anh kéo như vậy, đau đến mức hít vào một hơi, lúc này mới phát hiện trên tay mình vẫn còn vết thương.
Viên Tiêu nghe thấy tiếng hút khí của cô liền vội vàng cầm tay cô lên, vừa nhìn sắc mặt anh lập tức âm trầm hẳn: "Ở đây chờ, anh đi lấy hòm thuốc!" Nói xong liền đi nhanh vào phòng ngủ. Hòm thuốc? Vì sao trong nhà vừa mới bắt đầu trang hoàng lại có hòm thuốc? Thang Viên cắn cắn môi, cuối cùng cũng không hỏi ra miệng, chỉ cúi thấp đầu, đáy mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Trình độ xử lý vết thương của Viên Tiêu thuần thục đến nỗi có thể sánh ngang với bác sĩ chuyên nghiệp, thuốc bôi đều đặn, băng gạc cũng không băng quá chặt, cho dù nữ sinh khéo tay cũng không làm được giống như anh. Thang Viên cúi đầu nhìn động tác của anh, trong lòng chợt căng thẳng, trước mắt hiện ra đôi mắt ngoan độc cùng đường nét khuôn mặt ở buổi họp lớp kia. Trong nháy mắt đó, Thang Viên gần như cho rằng mình không biết người này.
Dường như có gì đó đã bắt đầu thay đổi kể từ buổi họp lớp kia, thân thể Thang Viên cứng ngắc, cảm thấy bản thân giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-tieu/839098/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.