Viên Địch ngồi ở bàn làm việc rộng rãi nhìn gương mặt vui mừng của em trai nói: “Vật đó đưa ra ngoài rồi hả?”
“Đương nhiên.” Viên Tiêu nở một nụ cười mờ ám, lấy dây chuyền trên cổ mình quơ quơ trước mặt Viên Địch: “Làm sao có thể lỡ tay?” Anh cúi đầu hôn chiếc chìa khóa tinh xảo nhỏ nhắn, khóe miệng không che giấu được hạnh phúc.
Viên Địch đẩy kính mắt đem một phần văn kiện ném vào trong lòng Viên Tiêu: “Đừng đắc ý! Nhìn tài liệu trong tay em đi!” Viên Tiêu nhướn mày, cất kỹ dây chuyền vào trong ngực, gương mặt trở nên nghiêm túc: “Nhà họ Bạch kia lại không an phận rồi hả?”
“An phận? Hừ!” Nhắc tới nhà họ Bạch ánh mắt Viên Địch trở nên lạnh lùng, trong mắt lóe ra sự sắc bén: “Bọn chúng biết hai chữ an phận này viết như thế nào sao? Muốn sản nghiệp nhà họ Viên? Anh ngược lại muốn nhìn xem con trai của bà ta có thực lực để đoạt lấy từ tay anh không!”
“Chỉ bằng cái loại phế vật dưới động trên không động kia sao?” Viên Tiêu hung hăng ném tài liệu lên bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra một con dao Thụy Sĩ đang lóe sáng, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm: “Con dao này em vẫn giữ, một ngày nào đó...” Anh buông mí mắt xuống, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy, lúm đồng tiền nho nhỏ lay động, trên mặt biểu tình ngây thơ hồn nhiên: “Một ngày nào đó...”
“Viên Tiêu, tuy nói anh không ngại em dùng phương pháp này, nhưng là...” Viên Địch chống lại đôi con ngươi băng giá không có chút tình cảm nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-tieu/839118/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.