Edit: Rose
Lý Như nhìn cô bạn bên cạnh, trong mắt lóe lên tia bát quái. Kể từ năm hai đại học Chân Tích chia tay bạn trai cho đến giờ, bên người ngay cả một con muỗi đực cũng không có, thế mà hôm nay cô lại chủ động đến bắt chuyện với một hàng xóm nam.
Là hàng xóm nha.
Lý Như đột nhiên cảm thấy hình như mình đã chọn một phòng cực kì tốt.
“Tình huống gì đây ~”
Đối với chuyện tình cảm, giọng nói của Lý Như lúc này cũng thêm vài phần phong lưu trêu ghẹo.
Chân Tích đã ở chung với cô rất lâu, dĩ nhiên nghe ra ý tứ trong giọng nói của cô.
“Sáng hôm nay anh ấy đến lấy bánh ngọt trong tiệm, em gái của anh ấy rất thích tớ.”
Chân Tích mở miệng giải thích, trong đầu lại nghĩ đến cô bé mặc đồng phục lần trước. Cô nhớ lại một chút, quả thật rất giống khuôn mặt vừa mới gặp khi nãy.
“A… Có em gái rồi à?”
Lý Như hiểu lầm ý tứ “em gái”, trong giọng nói không khỏi có chút tiếc nuối. Chân Tích biết cô ấy suy nghĩ nhiều, cảm thấy buồn cười.
“Cậu nghĩ đi đâu vậy? Là em ruột.”
Máu bát quái của Lý Như lại sôi trào, thang máy dừng lại ở tầng 1. Chân Tích đi ở phía trước, sau đó đột nhiên dừng lại, Lý Như đi phía sau hoảng sợ, suýt chút nữa đã đụng vào lưng Chân Tích.
“Cậu sao vậy?”
Chân Tích nhếch môi, mở miệng nói: “Chỉ là tớ cảm thấy, thanh âm của anh ấy rất giống một người.”
Lý Như không vòng vo, lập tức hỏi: “Giống ai?”
“Mộ Dật.” Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-am-nay-danh-rieng-em/1601854/chuong-7.html