Tháng mười năm đó, vào một đêm khuya không trăng, dinh Cảo bị quân Minh vây chặt.
Một chi thiết giáp xông thẳng vào trong.
Cả dinh đang ngủ say, hốt hoảng tỉnh dậy, người không kịp mặc áo giáp ngựa không kịp đóng yên, chạy tán loạn.
Cảo chân không kịp xỏ giầy, vội chạy ra sau trướng, bò lên sườn đồi ngoái nhìn, chỉ thấy một ngàn bốn trăm binh sĩ mới trong giây lát mà đã không còn lấy một mống.
Cảo biết không thể địch nổi, vội chạy về nhà.
Nhưng đường rút đã bị quân Minh đóng chẹn từ lúc đâu.
Cảo đành phải chạy qua Mông Cổ.
Khi tới Phủ Thuận quan, Cảo thấy có hình ảnh cùng những yết thị nói ai bắt được Vương Cảo sẽ được thưởng một ngàn lạng bạc.
Cảo hoảng hồn bạt vía, đành quay về lối cũ, chui vào rừng sâu nấp trốn.
Một hôm Cảo sực nghĩ tới Cáp Đạt Vạn Hãn Vương Thái trước có biết Cảo, bèn vào yết kiến Thái, kể tình hình mình bị quân Minh lùng bắt.
Thái nghe nói, bèn bày tiệc rồi hứa sẽ vì Cảo áp kinh.
Cảo thấy Thái đãi mình như vậy hết sức cảm kích.
Đêm đó, Cảo ngủ trong trướng khách.
Gíữa lúc giấc điệp mơ màng, Cảo bỗng giật mình tỉnh dậy, thấy đèn đóm sáng như ban ngày còn thân mình đã bị trói chặt vòng trong vòng ngoài, cà thảy mười tám vòng, không cử động gì được nữa.
Cảo la hét om sòm, chỉ thấy Vương Thái bước lên trướng, tay cầm lệnh kỳ, miệng hô lớn:
- Vâng tướng lệnh của quan tổng binh nhà Minh Lý Thành Lương, ta bắt tên phản tặc Vương Cảo.
Nói xong,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-cung-muoi-ba-trieu/1680037/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.