Edit: Trân Uyển nghi
Beta: Tuệ Quý phi
Cả người nàng chìm trong nỗi kinh sợ, hồi lâu vẫn không tự thoát ra được. Ngung Diễm nhìn thấy vẻ mặt khoa trương ấy của nàng bèn cười vỗ vỗ nàng: “Còn không mau đứng lên, trẫm còn muốn đến thư phòng phê tấu chương nữa. Trẫm thưởng cho nàng, cũng là khen thưởng vì nàng không có lòng tham vô đáy, biết dừng lại đúng lúc, không làm trẫm phải khó xử.”
Tú Nguyệt vẫn còn đang nghĩ đến một vạn lượng bạc kia, thì ra người ta nói mừng đến phát khóc là có thật, khi một người vui vẻ đến cực điểm thì chỉ muốn hung hăng khóc to một trận thôi.
Ngung Diễm thấy nàng không nhúc nhích cũng không muốn so đo tội mất quy củ ở ngự tiền với nàng. Hắn chuẩn bị rời giường bạt bộ nên gọi Thường Vĩnh Qúy tiến vào thay quần áo.
“Hoàng thượng.” Tú Nguyệt cũng theo đến mép giường, vẻ mặt đổi thành dáng vẻ lấy lòng: “Để tần thiếp hầu hạ ngài thay quần áo đi.” Một vạn lượng bạc vẫn còn chưa tới tay, thành hay bại đều phụ thuộc vào một ý niệm của Hoàng thượng.
Ngoài điều đó ra, hiện giờ nàng nhìn thấy Hoàng thượng, trong lòng lại có một loại cảm kích dật vu ngôn biểu[*].
[*] 溢于言表 - Dật vu ngôn biểu: tình cảm được thể hiện qua cử chỉ giọng điệu mà không cần phải nói nên lời, khó mà diễn đạt thành lời, khó có ngôn từ nào có thể diễn tả cảm giác ấy
Ngung Diễm cũng cảm thấy Thường Vĩnh Qúy hầu hạ so ra còn kém hơn Ngạc La Lý nhiều, nhưng còn nàng? Trình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-cung-sung-phi/1788248/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.