Thánh Địa Vùi Thây là một ổ dịch bệnh, bệnh nào bệnh nấy quái dã man, tuy hầu hết không mang tính chết người, nhưng như ông nội tôi đã nói có những thứ so với cái chết càng đáng sợ.Cụ vô văn địch hoá ra là cụ virus vô địch, bạn xác mỡ bò hoá ra là bạn vi khuẩn mỡ bò, dân Cổ Cồng tự mình táng mình hoá ra là ký sinh trùng Cổ Cồng tự mình táng mình.
Về cơ bản thi biến đã được dân hành hương quy hết thành hiện tượng xác chết nhiễm khuẩn.
Rốt cuộc là nhiễm virus, vi khuẩn hay ký sinh trùng thì đếch ai quan tâm lắm.Nhận định này bắt nguồn từ năm 1940, sau nhiều phân tích nghiên cứu cực kỳ công phu của những nhà khoa học hàng đầu thời bấy giờ.
Chính thức mở ra bước ngoặt trong sự giao thoa giữa thánh địa vùi thây và thế giới con người.“Mi có biết Johnson, ngài đạc công nhận là nhà thám hiệm thánh địa vùi thây duy nhất sống sót hôn?”Tôi biết Johnson qua lời kể sơ sài của bà nội, người đã đem về thứ gây nguy hại tới hàng loạt châu lục trong mười hai năm sau đó.
Không nhắc đến thì thôi, bây giờ nhắc tôi lại thấy tò mò chết được.“Ông ta đạ vi phạm tới hai luật cấm kỵ trong giới hành hơng, thứ nhất truyền bá phạm vi rộng về thánh địa vùi thây, thứ hai và nguy hỉm nhất: mang về một sinh vật sống.”Sinh vật sống ông ta mang về là gì, sư béo dỏm không biết, chỉ biết nó đã trở thành mẫu vật đầu tiên và cuối cùng được nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-dia-vui-thay/680333/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.