Tuy rằng không cần đi săn thú, Tiêu Dực vẫn thức dậy sớm. Khi tỉnh dậy liền rời giường, đi ra sân đánh quyền, hít thở không khí trong lành. Sáng sớm gió thổi lên trên người đã có cảm giác mát, rất nhanh sẽ đến chín tháng rồi. Tiêu Dực quay đầu nhìn xem phòng ở nhà mình, mùa đông đến mới xây nhà chỉ sợ không kịp, vẫn là sớm xây lại thì tốt hơn.
Tiêu Dực luyện xong võ phòng thân, Diệp Khê cũng rời giường bắt đầu làm bữa sáng. Tiêu Dực lấy ra giấy bút ở một bên viết chữ vẽ tranh, Diệp Khê hỏi nàng: “Thê chủ, ngài đang làm cái gì thế?”
“Ta suy nghĩ, muốn tặng Khê Nhi căn phòng mới có hình dáng như thế nào?”
Diệp Khê chạy tới huỳnh huỵch: “Thê chủ, nhà chúng ta cần có phòng mới sao?”
“Đúng vậy, làm cho Khê Nhi một gian phòng mới xinh xắn đẹp đẽ. Đúng rồi Khê Nhi, phòng ở mặt sau kia là gian phòng của nhà ai? Chính là gian nhà dài đầy cỏ dại kia.”
Diệp Khê thật nghi ngờ: “Không phải nhà chúng ta sao? Ta luôn luôn cho rằng, nơi đó cũng là nhà chúng ta.”
Không thể nào? Đó không phải còn có đoạn tường chắn lại sao? Tiêu Dực lúc này chạy sang nhà hàng xóm hỏi, hàng xóm nói với cô: “Là sân sau nhà ngươi đó, đó là tường ngăn sân trước và sân sau, à, lương thực trong phòng đó đều bị ngươi mang đi bán, ngươi đã quên sao?”
Tiêu Dực chảy đầy mồ hôi, cám ơn hàng xóm chạy trở về, lẻn đến mặt sau nhìn thử, trong lòng thật cao hứng đột nhiên có thêm một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-duong-khe-ca/809384/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.