Tiêu Dực từ từ dọn dẹp mảnh đất nhỏ của nhà mình, qua hai ba ngày đã dọn dẹp xong cỏ dại, mảnh đất kia mặc dù không lớn, nhưng dùng để trồng thức ăn cho cô và Diệp Khê ăn cũng đủ. Chẳng qua, trong nhà không có hạt giống.
Ăn xong cơm tối, nghĩ Đàm Chương Nguyệt cũng đã trở về, Tiêu Dực nói với Diệp Khê: “Khê Nhi, ta đi mượn Đàm Chương Nguyệt ít hạt giống, ngươi muốn đi cùng ta không?”
“Ta không đi.” Diệp Khê mang mấy quyển sách ngồi dưới mái hiên, đều là truyện có tranh minh họa Tiêu Dực mua từ trong thành cho hắn, nhiều bức tranh chỉ có chút ít chữ viết, đơn giản dễ hiểu, Diệp Khê rất thích, nhìn câu chuyện, thuận tiện học chữ.
“Tốt lắm, ta lập tức sẽ trở lại.”
Tiêu Dực nói xong liền ra cửa. Diệp Khê lên tiếng ‘dạ’ rồi mở một quyển trong đó ra, là câu chuyện nói về Thất tiên tử và Đổng Vĩnh. Diệp Khê nhìn xem hình đẹp, thuận tiện đem những chữ không biết ghi nhớ chờ Tiêu Dực trở về hỏi nàng.
“Diệp Khê!”
Một giọng nói không tốt vang lên, cơn ác mộng đã lâu trước kia, giọng nói hắn đều đã sắp quên. Diệp Khê ngẩng đầu lên chỉ thấy Diệp Lan khẽ hất cằm, còn có ánh mắt nhìn khinh thường trước sau như một kia. Diệp Khê theo tính phản xạ cố gắng thụt lui, Diệp Lan thấm cổ họng nói: “Nghe nói ngươi gả cho thê chủ tốt, mỗi ngày có thịt ăn?”
Diệp Khê như trước bình thường luôn cúi đầu, không hé răng. Bởi vì chỉ cần hắn nói chuyện, mặc kệ nói cái gì cũng đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-duong-khe-ca/809400/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.