Uông Như Yên hài lòng gật gật đầu nói: “Mạnh Ưởng, mấy năm nay chịu khổ, chúng ta lúc này đây đặc biệt đến thăm ngươi.
Nếu ngươi có chuyện gì khó xử, cứ nói với chúng ta.”Vương Mạnh Ưởng hơi chần chừ, vẻ mặt chờ mong nói: “Không dấu gì hai vị lão tổ tông.
Tông nhi quả thật có việc cần hai vị lão tổ tông tương trợ.
Thương minh cao giai để cho chúng ta thu thập Tam thải linh điệp dược thạch bậc ba.
Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ này, vị trí tôn nhi sẽ càng ổn.”“Mạnh Ưởng, nếu bây giờ cho ngươi rời khỏi Thiên Phong thương minh, quay về gia tộc, ngươi có bằng lòng hay không?”Vương Trường Sinh mở miệng hỏi nói, giọng điệu ngưng trọng.“Tôn nhi nguyện ý.
Tôn nhi chính là phụng mệnh gia nhập Thiên Phong thương minh.
Gia tộc có cần, tôn nhi tùy thời có thể quay về gia tộc.”Vương Mạnh Ưởng không cần nghĩ ngợi nói.
Nói thật, lúc trước, nếu có tộc nhân hỏi vấn đề này, Vương Mạnh Ưởng sẽ chần chờ.
Dù sao hắn cũng không xắc định được là lão tổ tông có tồn tại hay không.
Hiện tại tận mắt nhìn thấy Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, như cho hắn viên thuốc an thần, Vương Mạnh Ưởng tự nhiên sẽ không dám phản bội gia tộc.“Có những lời này của ngươi là đủ rồi.
Ngươi trước tiên cứ ở Thiên Phong thương minh phát triển.
Hữu San, về sau gia tộc có thêm đại lực, giúp Mạnh Ưởng đề cao chức vụ ở Thiên Phong thương minh.”Vương Trường Sinh thực hài lòng với thái độ Vương Mạnh Ưởng, quay sang dặn dò Vương Hữu San.Vương Mạnh Ưởng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-lien-chi-dinh/1190333/chuong-1252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.