Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Chúng ta rút thời gian đi Đào Sơn một chuyến.
Thanh Thuân, chúng ta ở Nam Hải thuê hai hòn đảo, chuẩn bị đưa năm mươi tộc nhân qua, cháu điều động một đám tộc nhân, mười Trúc Cơ, bốn mươi Luyện Khí, tốt nhất dẫn hai vợ chồng qua, sinh con đẻ cái.
Đưa theo nhị thập nhất thẩm, thím ấy đã là Trúc Cơ tầng tám, điều kiện cho phép thì giúp thím ấy trùng kích Kết Đan kỳ.”Dặn dò Vương Thanh Thuân vài câu, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liền rời khỏi, bọn họ tới chỗ ở của Vương Trường Nguyệt, truyền tống đến Hồng Diệp lĩnh.Tầng hầm ngầm chưa nhìn thấy vợ chồng Diệp Lâm, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên ra bên ngoài.Trong lòng Diệp Lâm bế một bé gái hồng hào trắng trẻo, Vương Trường Nguyệt đang chơi với bé gái, trên mặt hai người tràn đầy nụ cười hạnh phúc.Thấy một màn như vậy, Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra cảm tình của Diệp Lâm và Vương Trường Nguyệt rất tốt.“Trường Nguyệt, muội phu, chúng ta đã trở lại, đây là cháu của ta sao?”Vương Trường Sinh cười nói, đi về phía bọn họ.“Ca, ca trở về vừa lúc, đây là cháu gái của ca, Diệp Hải Đường.”“Đến, cho bác ôm một cái, Diệp Hải Đường, tên này không tệ.”Vương Trường Nguyệt cười cười, trêu ghẹo: “Phu quân vốn muốn đặt tên Diệp Hồng Đậu, muội nói nào có nữ hài tử tên như vậy.”“Trường Nguyệt, nếu tẩu tử nhớ không lầm, muội thích nhất ăn bánh đậu đỏ, muội phu đặt cái tên này là vì muội nhỉ! Cũng chỉ muội phu dám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-lien-chi-dinh/1191159/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.