“Diệp đạo hữu, Tần đạo hữu, về sau chúng ta ăn cơm trong cùng một nồi rồi, còn xin chiếu cố nhiều hơn.”Vương Trường Sinh nâng chén trà lên, khách khí nói.“Ha ha, nào có, mọi người đồng lòng hợp sức, mới có thể săn giết được yêu thú, Diệp mỗ lấy trà thay rượu, hoan nghênh hai vị đạo hữu gia nhập đội ngũ chúng ta.”Diệp Lãng giơ chén trà, uống một hơi cạn sạch.“Diệp đạo hữu, chúng ta đã hỏi thăm, các ngươi tiểu đội săn yêu này rất có danh tiếng ở hải vực San Hô, sao chỉ còn lại sáu người?”Uông Như Yên tò mò hỏi.Diệp Lãng thở dài một hơi, cười khổ giải thích: “Không dối Vương phu nhân, đội ngũ chúng ta vốn có mười bảy người, nhưng vận khí chúng ta không tốt, đụng phải một đám yêu cầm, cầm đầu là một con yêu cầm bậc ba, chúng ta đành phải phân tán chạy trốn, chín đồng bạn không biết tung tích, hai người bị thương nặng, đến nay còn chưa khỏi hẳn.”Vương Trường Sinh nhíu mày, hỏi: “Yêu cầm bậc ba? Hải vực San Hô có yêu cầm bậc ba?”Nơi Nhân tộc Đông Hoang ở lại, sẽ cố ý để lại một số nơi cho yêu thú sinh sản, săn giết yêu thú kiếm lấy tài nguyên tu tiên, bình thường mà nói, những nơi này tỷ lệ xuất hiện yêu thú bậc ba cực thấp, đội ngũ săn yêu chỗ Diệp Lãng thế mà xui xẻo như vậy, đụng phải yêu cầm bậc ba.Diệp Lãng dùng một loại vẻ mặt cổ quái nhìn Vương Trường Sinh một cái, ý vị sâu xa nói: “Vương đạo hữu không phải tu sĩ bản địa nhỉ! Đừng nói yêu cầm bậc ba, yêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-lien-chi-dinh/1191764/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.