Vương Thanh Dương rất muốn sinh một đứa con tam linh căn, nguyện vọng nhỏ này cũng không quá phận.“Cô cô thẩm thẩm đều ở trong, họ không biết từng đỡ đẻ bao nhiêu đứa nhỏ, không sao đâu, đệ yên tâm đi! Đệ cũng không phải lần đầu tiên làm cha.”Vương Thanh Chí vỗ vỗ bả vai Vương Thanh Dương, an ủi.Không qua bao lâu, một người phụ nữ trung niên bước nhanh đi ra, trên mặt tràn đầy nụ cười nói: “Thanh Dương, chúc mừng, Vịnh Yên sinh một tiểu tử to béo, mẹ con bình an.”Vương Thanh Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, tảng đá lớn trong lòng được hạ xuống.“Ta cùng nương tử bàn sẵn rồi, nếu là con trai, thì đặt tên Vương Thu Phong.”Vương Thanh Chí và Tề San San đều tỏ vẻ chúc mừng, tặng một phần quà.Vương Thanh Dương cũng không khách khí, nhận món quà.“Ca, tẩu tử, đệ nhớ rõ Thu Hồng đến tuổi lập gia đình rồi, hai người tìm cho nó hôn sự chưa?”Vương Thanh Chí nhếch miệng cười, nói: “Chúng ta tính chờ cha mẹ xuất quan, lại sắp xếp cho nó một hôn sự, đứa nhỏ này tính cách ổn trọng, giống với ta.”Tề San San cười khổ một tiếng, thầm oán nói: “Chàng còn biết Thu Hồng là con chàng, chàng nhẫn tâm phái con ra ngoài, không bằng chàng nói với gia chủ một tiếng, triệu hồi Thu Hồng, ở nhà kiếm cho nó công việc.”“Nàng lại thế rồi, tộc nhân sau khi trưởng thành, cần cắt cử ra ngoài làm việc, bất luận kẻ nào cũng không thể ngoại lệ, loại chuyện này nàng về sau đừng nhắc nữa.”Vương Thanh Chí làm sao không muốn giữ con ở bên người, Vương Thu Hồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-lien-chi-dinh/1191773/chuong-553.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.