Vương Trường Sinh dẫn theo Vương Thanh Dương, tới chỗ ở của Vương Minh Viễn.
Trong phòng, Vương Trường Nguyệt đang nói chuyện với Vương Minh Viễn cùng Liễu Thanh Nhi, bọn họ đã hơn một trăm tuổi, tóc bạc hết, mặt đầy nếp nhăn, nhưng khí sắc vẫn tốt.
“Ồ, cửu ca, huynh xuất quan rồi, quá tốt rồi, tẩu tử cũng xuất quan rồi sao?”Vương Trường Sinh là anh trai ruột của nàng, nhưng xưng hô dựa theo bối phận trong gia tộc để sắp xếp.
Vương Trường Nguyệt mừng rỡ như điên, nàng biết cha mẹ luôn muốn bế chắt, nhưng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chưa xuất quan, nàng không tiện để Vương Thanh Chí thành hôn.
“Như Yên còn chưa xuất quan, cha, mẹ, hai người có khỏe không?”Vương Trường Sinh đi đến bên giường, quan tâm hỏi.
“Ta vẫn khỏe, con nên làm gì thì làm cái đó đi.
”Vương Minh Viễn khoát tay, phân phó.
Vương Trường Sinh cẩn thận phát hiện, giọng điệu Vương Minh Viễn uể oải, khí sắc còn tạm được, nhưng cũng là nỏ mạnh hết đà rồi, xem ra, bọn họ không còn mấy năm tuổi thọ, lúc nào cũng có khả năng qua đời.
Trên mặt Vương Trường Sinh nặn ra một nụ cười, nói: “Cha, Thanh Chí Trúc Cơ rồi, con là đến thương lượng với cha mẹ hôn sự của nó, nó dù sao cũng là cháu nội của cha mẹ, việc này con cũng cần thương lượng với cha mẹ một lần.
”Hắn không muốn cha mẹ mang theo tiếc nuối rời khỏi nhân thế, cần để bọn họ nhanh chóng bế chắt.
Nghe được lời này, Vương Minh Viễn cùng Liễu Thanh Nhi nhất thời dâng lên hứng thú.
Vương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-lien-chi-dinh/1192041/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.